Vũ Đức Tâm, Ad
Sáng nay cu cậu Nam Chóe ba tuổi rưỡi bị đánh thức dậy sớm hơn ngày bình thường cho bố đến cơ quan kịp có việc đầu giờ. Bê bô cho cậu đái tè nước chảy ti ti. Bố bảo: "Phóng mạnh đi con, cho nó có phong độ đàn ông!". Cũng là lúc sắp xong rồi, hết nước, không còn gì để phóng. Nhưng cu cậu nhất định không cho bố cất bô mà đòi "để con phóng mạnh". Bố bảo "hết nước rồi, phóng mạnh sao được. Con phải uống nước vào đã, chờ nước chảy xuống chim rồi mới phóng mạnh được." Cu cậu đòi uống nước. Vừa cất cốc xong cậu liền đòi bố "đem bô cho con phóng mạnh".
Đến cơ quan kể lại câu chuyện vui với cô đồng nghiệp. Cô liền kể đối lại một chuyện còn vui hơn. Cậu bốn tuổi rưỡi nhà cô táo bón không ị được. Cô nói, "tại con không chịu ăn rau đấy mà". Hôm sau cu cậu vẫn tiếp tục táo bón ngồi mãi không ị được. Chàng liền gào mẹ, "đem cho con bát rau vào đây con ăn để con ị"...