Tháng Tư đỏng đảnh như con gái Hải Phòng. Và cũng như những người con gái đất Cảng, tháng tư đẹp nao lòng làm ta mê say, có lúc quên cả lối về.
Tháng Tư thất thường trong tiết giao mùa, thoắt nắng thoắt mưa, lúc nóng lúc lạnh. Một hôm nắng bừng lên như đã vào hạ, nóng đổ mồ hồi, người ta rủ nhau rồng rắn đi biển hóng mát. Những bà, những mẹ gom quần áo rét giặt giũ hết một lượt để cất vào tủ, chờ mùa rét sang năm. Thoắt cái, mưa sụt sùi, gió bấc lộng vào người đang phong phanh áo mỏng. Lại vội vàng lôi khăn áo, tất mũ… ra trong lúc xuýt xoa vì lạnh.
Tháng Tư mềm mại dưới làn mưa thật nhẹ cuối xuân. Mưa tháng tư làm ta co ro trong cái rét cuối mùa, rét nàng Bân ngọt lịm của xứ Bắc. Lòng ta cảm nhận thấy mùa hè thênh thang rực rỡ đang đón chờ, nhưng vẫn vấn vương nuối tiếc mùa xuân. Ta muốn gói lại chút lạnh này, để đôi khi trong mùa hè nóng bỏng, đem ra để bớt nhớ mùa đông.
Mưa thì thầm như hát một bài hát ngọt ngào bên hiên nhà, ru em giấc ngủ yên lành, ru ta dịu bớt u buồn, nhen thêm nhiều hy vọng…
Những cơn mưa xuân gọi muôn cây trổ lộc, kết hoa. Đi trong tháng tư, mắt ta mê say trong màu xanh bất tận của lá nõn: những đồng lúa mơn mởn thì con gái, những cây bàng, bằng lăng, gạo… hớn hở xòe lá non. Cây cỏ đua nhau sinh sôi, lá mới dệt mau xanh thắm cho đất đai. Biết bao loài cây nở hoa, tỏa hương cho tháng tư dịu ngọt. Đi khắp phố phường đến những miền quê, đâu đâu cũng thấy xoài, nhãn, vải, cam, chanh, ổi, sấu… tưng bừng trong mùa hoa.
Rồi trời sáng hơn, ngày dài hơn, người đi đường trông cũng nhẹ nhõm hơn trong áo quần mỏng nhẹ. Gió thổi dài trên phố vẫn còn se se lạnh nhưng đã có hơi ấm của mùa hè phả vào. Có những hôm nắng lên huy hoàng làm người ta bỗng vui. Nắng mới. Gió reo. Trời nhẹ lên cao. Lòng người nhẹ bỗng. Những lá bàng non như những cánh bướm xanh đậu trên cành, xòe ra hứng nắng mới.
Những gánh hoa loa kèn trên phố, gieo xao xuyến vào lòng người. Trong mưa cuối mùa, trong cơn nắng mới, loa kèn vẫn cứ sáng ngời tinh khôi, vừa giản dị vừa kiêu sa. Những đóa hoa dịu dàng thanh tú khiến ta nhớ những ngày xưa mẹ thường ngồi đan áo trong rét nàng Bân, loa kèn nở lặng lẽ góc vườn…
Tháng tư có bao ngọt ngào làm ta yêu mê mải…
Hân Minh, Adm